Mê Mẩn Vì Em

/

Chương 14

Chương 14

Mê Mẩn Vì Em

Vũ Thị Dực

8.575 chữ

11-07-2023

Luda Holson thấy phản ứng của cô, đột nhiên phì cười, nụ cười đầy sảng khoái, “Ha ha, tôi nói đùa đó! Anita, cô bị dọa rồi sao?”

Du Lệ, “……”

Dọa con mẹ anh đó, chỉ muốn tẩn cho anh ta một trận thôi!

Du Lệ thò tay ra sờ bông hồng đó, thấy anh ta thì cố tránh ra xa, định trở lại lâu đài sau chuyện đó, tâm tình hơi nặng trĩu.

Hiện giờ cô rất muốn có tiên sinh Bảo Phiêu bên cạnh, nếu không chẳng có cảm giác an toàn tý nào cả. Tiếc là hiện giờ tiên sinh Bảo Phiêu chắc vẫn đang ăn sáng, hơn nữa giờ diễn viên bộ phim “Bí Cảnh’ đang cùng nhau hoạt động, thật không cách nào đợi anh cho được.

Không rõ tiên sinh Bảo Phiêu có thể đối phó với quỷ hút máu hoặc đồ vật linh tinh gì không.

Tiếp đó, Du Lệ lại tiếp tục đi dạo trang viên cùng mọi người, cũng được phó đạo diễn giải thích hoàn cảnh trang viên, phó đạo diễn cũng làm hết phận sự mà giải thích một ít cảnh cần đóng từ lúc tuyển dụng cho đến cảnh tượng, phối kết hợp với hoàn cảnh trang viên.

Bộ phim “Bí Cảnh” là một bộ phim ma huyễn, lấy nữ chính tự dưng có được một viên đá quý kỳ lạ, được đá quý dẫn dắt tiến vào một thế giới thần kỳ. Trong “Bí cảnh” sẽ xuất hiện rất nhiều cảnh sắc thần kỳ, trong nhà lấy lâu đài cổ làm chủ, bên ngoài lấy trang viên và núi rừng sau trang viên làm chính, tiếp đó còn tới tận sông băng, thảo nguyên một số ít quốc gia ở Bắc Âu để quay cảnh nữa.

Trang viên Muffies có thể được đạo diễn Robert Dessein chọn có chỗ bất phàm của nó, thả mắt nhìn lại, tòa lâu đài cổ có hoàn cảnh trang viên thật sự là đẹp, núi rừng sau trang viên xanh ngắt, cây cổ thụ ngập trời, nghe nói dưới chân núi còn có một vườn nho xanh tốt đầy quả nữa.

Chỉ là, lúc này Du Lệ nhìn trang viên không đâu là không có hoa hồng, tâm tình không còn thoải mái như hôm qua nữa, nếu không phải đã ký hợp đồng, cô cũng có ý định rời khỏi đoàn làm phim về nước.

Cô có dã tâm không lớn, với mục tiêu trở thành siêu sao quốc tế không có dã tâm lớn, cố gắng như thế, ngoài kiếm tiền nhiều ra thì cũng cảm tạ ơn bồi dưỡng của An Như.

Phía sau lâu đài cổ có đường đi thẳng lên rừng cây, quanh co khúc khuỷu, vòng quanh đám rừng cây lớn bên trong.

Phó đạo diễn dẫn mọi người đến đây, sắc mặt Marisa Gibson lập tức trở nên khó coi, cô ta cố ép giọng hỏi phó đạo diễn, “Jim, chúng ta phải vào trong núi sao?”

Vẻ mặt phó đạo diễn Jim vui vẻ hớn hở, “Đúng vậy, xin tiểu thư Gibson yên tâm, ở đây vô cùng an toàn, cũng không có dã thú gì cả, hôm qua chắc chắn là cô nhìn nhầm rồi, hôm nay chúng ta cùng nhau vào trong núi, có nhiều người vậy, tin là dù có dã thú cũng sẽ bị chúng ta dọa mà đi”

Biểu hiện của Marisa càng khó coi, cô ta cảm thấy những người này không tin cô ta, đều cho là cô ta nhìn nhầm.

Vào lúc cô ta dang do dự, Alger Guzman vẫn luôn không nói gì lại bảo, “Nếu sợ thì về đi”

Marisa là một kẻ háo thắng, nghe thấy Alger nói, lập tức lườm anh ta, nói tùy hứng, “Đi thì đi, có gì mà sợ chứ? Luda, anh nhất định phải đi cùng tôi, không thể đi xa hơn”

Nói xong vội chạy nhanh đến gần Luda Holson.

Luda Holson là một vị tính rất tốt, nhận lời ngay.

Tiếp đó cả đoàn đông đảo đi ào ào vào rừng cây phía sau lâu đài cổ.

Hôm nay không có mặt trời, trời đầy mây, ánh sáng trên đỉnh đầu bị tán cây rộng dày che cả, trong rừng hơi tối, cây cỏ chung quanh mọc nhiều, lộ ra một hơi thở lạnh lẽo ập vào trước mặt, lại càng thêm âm u khó nói.

Nhưng hôm nay người lên núi đông hơn hôm qua, khiến núi rừng vốn yên tĩnh lại náo nhiệt hơn.

Đường đi trên núi không dễ, hơn nữa lại đi sâu vào tận trong rừng, chung quanh là tầng cây cối cao to, khó phân biệt phương hướng, rất dễ lạc đường.

May là mọi người đã sớm có chuẩn bị, đánh ký hiệu ven đường, phó đạo diễn Jim cũng đã làm tốt mọi việc, cũng khá hiểu biết nơi này, nói một số nơi cho họ nghe.

Có rất nhiều diễn viên không ngờ được là đường đi càng ngày càng khó, vì đại đa số đều đi giầy cao gót nên bất giác cứ oán giận liên tục.

Hôm nay Du Lệ đi giày bệt, tuy là giày bệt nhưng vì cô cao tới 1m7 nên đứng ở giữa đám người phương Tây, cũng không nhỏ lắm. Hơn nữa dáng cô cực kỳ cân đối tinh tế, bất kể mặc quần áo gì, trang điểm gì, đều vô cùng nổi, ngược lại so với nữ minh tinh ở đây cũng xuất sắc xinh đẹp như ai, chỉ là người nước ngoài không xem trọng diễn viên Đông Phương này, cũng không thể không tán đồng ánh mắt của đạo diễn Robet Dessein, chọn được diễn viên này cũng được.

Du Lệ đi giữa đám đông, so với những nữ minh tinh oán giận thì cô lại cực kỳ bình tĩnh.

Sau đó cô phát hiện ra nữ số 2 Shiya Keyness cũng rất bình tĩnh, rõ ràng là mặc đồ đỏ, đi giầy cao gót, lại giống như đi trên đất bằng vậy, thậm chí tư thế đi đường lại cực kỳ gợi cảm quyến rũ, thướt tha, khiến ai ai nhìn cũng thỏa mãn.

Du Lệ không kìm được liếc mắt nhìn cô ta một cái.

Chỉ cái liếc mắt này, lại phát hiện ra Shiya Keyness đang nhìn gì đó, bộ dạng có vẻ rất chăm chú, hai mắt sáng lập lòe khác thường. Du Lệ nhìn theo, thì thấy đan xen trong bóng cây, không rõ từ lúc nào, thế nhưng xuất hiện những bóng đen hỗn độn, lúc ẩn lúc hiện trong từng cây, nếu không để ý rất khó phát hiện.

Môi đỏ của Shiya Keyness khẽ nhếch lên.

Du Lệ không kìm được thầm đi lùi lại, định cách xa cô ta một ít.

Nhưng lùi lại bước này, lại phảng phất như rời khỏi đám đông vậy, trong nháy mắt bị một luồng sương đen từ dưới đất trồi lên nuốt sạch, kéo cô vào trong bóng tối vô tận.

“A, đây là gì thế? Luda, Alger, mọi người đừng đi mà, đợi tôi với….” Tiếng Marisa vang lên tận xa, kèm theo tiếng khóc nức nở.

“Marisa, cái gì cũng không có, đừng vội”

“Tiểu thư Marisa, đường bên này đi không bằng phẳng, cẩn thận chút…”

“Các vị, phía trước có một chỗ nghỉ, đi mấy phút thì tới rồi”

Giọng mọi người dần dần xa, trong lòng Du Lệ hơi vội, nhưng chung quanh tối đen, khó tìm được phương hướng. Thả mình trong bóng tối, còn có một ít tiếng ma vật cấp thấp tru lên, đâm thẳng vào màng tai khiến cô càng khó chịu không phân biệt rõ đông nam Tây Bắc nữa.

Du Lệ chỉ đành sờ soạng đi trong bóng đêm.

Cô đi nghiêng ngả, lảo đảo, vốn không phân biệt rõ phương hướng, hơn nữa cô nhanh chóng phát hiện ra, rõ ràng đang ở trong rừng, nhưng bất kể cô đi thế nào cũng chẳng đâm vào cây nào cả, cứ như đang đi vào một phiến không gian không có bất kỳ chướng ngại vật nào cả vậy.

Những người đó đi đâu cả rồi?

Trong lòng cô càng thêm sốt ruột, cố sức bảo mình phải bình tĩnh, thử rời khỏi thế giới tối đen bao phủ này xem. Nhưng vẫn không rời đi nổi, cô biết sẽ có những đám ma vật cấp thấp tới nhanh.

Không rõ đi bao lâu, phía trước truyền đến tiếng người.

Trong lòng Du Lệ vui vẻ, chạy nhanh tới chỗ có tiếng nói. Rồi nhanh chóng, cô nghe rõ có mấy tiếng nói chuyện với nhau,

“…… Là anh sao? Anh một con quỷ hút máu tới đây làm cái gì?”

“Thế các người lại tới đây làm gì?”

“Nực cười, một con quỷ hút máu cũng dám giáp mặt chất vấn ta sao? Chẳng nhẽ anh không sợ ta vạch trần thân phận của anh, để anh không sống nổi trong xã hội loài người được?”

“Lời này hẳn là tôi nên hỏi các người mới đúng, theo tôi thấy, một nhân viên thần chức, một loại ma hút máu! Các ngươi thế mà dám liên hợp lại? Chẳng nhẽ Giáo đình lại sa đọa đến vậy?”

“Chuyện không liên quan đến anh, Alger, ta khuyên anh rời đi cho nhanh, ta cũng không muốn ra tay với anh ở đây”

“Tặc tặc, các ngươi không nói ta cũng biết rõ, không phải là các ngươi tới tìm….”

“…….”

“ Xem ra ta đoán đúng rồi”

“Còn anh thì sao? Mục đích của anh tới đây là gì?’

“Đương nhiên cũng là….., tin rằng chỉ cần có người biết, thì sẽ thấy hứng thú với nó ngay”

……

…..

Những âm thanh đó nhanh chóng trở nên nghe không rõ, Du Lệ không kìm được định tiến lên một bước, muốn nghe cho rõ hơn.

Đột nhiên, nghe thấy một tiếng hét to truyền tới, “Ai?”

Du Lệ bị kinh ngạc, theo bản năng ngưng thở. Rồi cô nhanh chóng phát hiện ra nhóm người đó đã phát hiện ra sự tồn tại của cô, hơn nữa còn nhào về hướng cô.

Rõ ràng chung quanh tối đen, cô vốn không thấy rõ toàn cảnh, nhưng với những người đó mà nói, lại không lo lắng, có tiếng chân với tiếng gió xen lẫn tiến gần, cô căng cứng người, theo bản năng xoay người bỏ chạy.

Đằng sau truyền tới một tiếng xé gió. Du Lệ theo bản năng vọt sang bên cạnh, khóe mắt liếc thấy phía sau người có luồng kim loại sáng lóe, hình như là một mũi tên kim loại vậy, lại cực sắc bén, phá vỡ hắc ám, đâm thẳng vào lưng cô.

Du Lệ hơi run lên, không rõ thứ đồ đó chọc vào người sẽ cảm giác thế nào nữa. Cô bò nhanh, bất chấp ngã trầy sướt đầu gối, chạy trốn rất nhanh.

Thanh âm đằng sau càng ngày càng gần, có tiếng xé gió vút bên tai, trong lúc cô khẩn trương run rẩy đổ mồ hôi, trong bóng tối xuất hiện một đôi tay, ôm ngang lấy cô, một bàn tay dày rộng bịt miệng cô lại, ôm cô lẩn nhẹ vào sâu trong bóng tối.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!